CHÚT XÍU CON ĐÂY NGÀI VUI NHẬN

CHÚT XÍU CON ĐÂY NGÀI VUI NHẬN
(Ga 6, 1-15)
Lm.Giuse Trương Đình Hiền

Từ khi cửa địa đàng đóng lại,
Bước chân hoang quờ quạng lên đường
Gai gốc phủ đầy thân tê dại
Đói bánh cơm, đói khát tình thương,

Những nổi đau, ưu phiền, khát vọng,
Kiếp đọa đầy nối tiếp khôn vơi,
Nhân loại vẫn là nhân loại ấy,
Mà gian truân theo suốt cuộc đời.

Cho dẫu biết đêm hồng thuở nọ,
Vượt qua đời nô lệ tối tăm,
Có man-na theo về Đất Hứa,
Tưởng từ đây đại tiệc muôn năm.

Hết Mô-sê đến hồi Đa-vít,
Rồi Sa-lo-mon hay ngôn sứ Ê-li-a,
Sẽ đưa dân về trên đỉnh núi,
Thịt béo rượu ngon chảy đậm đà !

Nhưng rồi vẫn cùi, câm, đuôi, điếc,
Vẫn phận nghèo, nô lệ, tối tăm,
Đói yêu thương, công bình, sự thật,
Mong bàn tay đưa khỏi đường hầm !

Rồi đến một bình minh thuở ấy,
Bờ Gio-đan rầm rập bước chân,
Ai nấy nôn nao lòng chỗi dậy,
Tiếng trời cao nghe thấy thật gần !

Ô hay lại là anh thợ mộc !
Mới giã từ Na-da-rét quê chay.
Mà sao đổi đời trong phút chốc,
Uy nghi rỡ rạng phút giây nầy ?

Từ đó bao con đường vui lạ,
Tin què đi, câm nói, điếc nghe,
Từng đoàn phung hủi quay về phố,
Từ đây thôi kiếp sống bên lề.

Có hôm mấy nghìn người đùm túm,
Bỏ làng, bỏ phố dắt nhau nghe,
Nghe giảng Tin Mừng về Nước Chúa,
Quên khát, quên ăn, cả lối về.

Và Người thấy nôn nao trong dạ,
Phải làm sao cho họ no lòng !
Năm chiếc bánh và hai con cá,
Từ bàn tay em bé tinh trong…

Từ bữa tiệc ngon ngày xưa đó,
Bánh Trường sinh nối tiếp trong đời,
Vẫn mong tấm bánh và con cá,
Của những bàn tay giữa cuộc đời.

Hôm nay vẫn vạn người đang đói,
Đói niềm tin, chân lý, yêu thương,
Đói bánh cơm, hòa bình, công lý,
Đói niềm vui, hy vọng thiên đường…

Chút xíu con đây Ngài vui nhận,
Chỉ bằng 5 chiếc bánh ngày xưa,
Con vững tin trong bàn tay Chúa,
“Chút xíu con” vĩ đại ai ngờ !