VƯỜN THƠ CCS

NỤ CƯỜI CỦA MẸ
——–
Đâu cần phải đổi… cả thiên thu
Để được nhìn mẹ… đang mỉm cười
Chỉ cần con mạnh… là mẹ sẽ
Dù ở thiên đàng… mẹ vẫn vui!

Năm ấy con đi… mẹ ngậm ngùi
Tiễn con ra bến… mẹ cười vui
Để con an lòng… mà vượt sóng
Chứ trong lòng mẹ… nhọn gai đâm!

Nghe con đến bến… mẹ yên tâm
Vì biết từ đây… mẹ âm thầm
Tương lai con có… dù mẹ sẽ
Quạnh quẽ tuổi già… sau lũy tre!

Đừng đổi thời gian… mẹ cười nè
Cho dù giọt lệ mẹ có rơi
Thì đấy chỉ là giọt nước mắt
Mẹ khóc mừng con… đã nên người!

(Thâm Nguyễn)

——
(Cảm hứng từ tựa bài thơ “Đổi cả thiên thu tiếng mẹ cười” của Trần Trung Đạo, Võ Tá Hân phổ nhạc)

***

______________________

TÂM TÌNH… CUỐI NĂM
——+——–+0+——–+——
Giọt lệ mừng… lăn dài trên má
Đội ơn Ngài đã đoái tình con
Bao năm chờ đợi mỏi mòn
Thì nay Ngài đến… cho tròn Lời xưa!

Chúc mừng Bà… no đầy ơn phước
Con Chúa Trời Bà sẽ cưu mang
Xin vâng… lời Mẹ rõ ràng
Thiên thần báo mộng… trên đàng Belem!

Nơi Belem… hang lừa tăm tối
Mẹ Chúa Trời sinh hạ Hài Nhi
Bò lừa hơi thở phò phì
Sưởi lòng Con Chúa… Hài Nhi mỉm cười!

Sân giáo đường vui như ngày cưới
Chuông giáo đường rải tưới niềm vui
Merry Christmas, mọi người
Cùng nhau chúc tụng, tiếng cười rộn vang!

Nay lễ kết… mọi người về hết
Bánh với quà hội họp cùng chia
Mừng New Year, nâng ly năm mới
Quên Chúa Trời trong máng lừa kia!

Đừng, đừng con, sao nói vậy kìa
Hãy cùng về chúc mừng năm mới
Ta đến đời cứu nhân chuộc tội
Chẳng đến vì… được chúc tụng đâu!

Về đi con, mọi người đang đợi
Ta quen rồi, chẳng có buồn đâu
Ta chúc con cùng người, năm mới
Một tâm hồn thanh thản, bình an!

Nhưng nhớ nghe lòng Ta luôn mở
Đón mọi người chạy đến cùng vui
Thiên đàng luôn rộn tiếng cười
Ngày nào cũng lại là ngày New Year!

*** (Thâm Nguyễn)

________________________________

CŨNG VẪN NHƯ XƯA

——-

Cũng vẫn như xưa… máng cỏ nghèo
Cột kèo sơ sút… mái lá leo
Quỳ bên Con Chúa… thì cũng vẫn
Dăm chú mục đồng… lẫn lừa chiên!

Thế giới ngày nay… lắm bạc tiền
Nhà cao cửa rộng… như cõi tiên
Thế mà dọn chỗ… cho Con Chúa
Một mái hiên nghèo… lạnh buốt xương!

Chẳng phải vậy đâu… chớ coi thường
Nhà cao cửa rộng… Chúa muốn đâu
Nhiệm mầu “Máng Cỏ”… Người ghi dấu
Con Chúa “làm người”… giữa muôn dân!

 

***** Thâm Nguyễn)

_____________________________

TÔI ĐÃ THẤY..
—-+———+–

Tôi đã thấy nỗi buồn khóe mắt
Bà mẹ già hiu hắt ngóng con
Bao năm chờ đợi mỏi mòn
Người người về hết… con còn nơi nao!

Tôi cũng thấy phố chiều huyên náo
Bao nhiêu người phố dạo cùng nhau
Đèn chiều thắp phố muôn màu
Khiến lòng mẹ lại dàu dàu nhớ con!

Tôi cũng nghe chuông chiều vọng đổ
Thánh ca buồn như dỗ hờn ai
Mẹ già tay chắp van nài
Cầu xin thượng đế đoái hoài nước Nam!

Tôi cũng thấy ngôi sao sáng chói
Soi dẫn đường đưa lối ba vua
Belem hang đá… quê mùa
Chiên lừa thở ấm… Con Vua giáng trần!

Rồi tôi lại thấy mình… trần trụi
Giống Eva… núp bụi năm xưa
Tấm thân tội lỗi… buồn chưa
Lỡ ăn trái cấm… xin chừa từ nay!

Rồi tôi thấy… thiên đàng rộng mở
Bao thiên thần hớn hở đàn ca
Vinh danh Thiên Chúa là Cha
Bình an dưới thế nhà nhà an vui!

*** (Thâm Nguyễn)
________________________

EMMANUEL

—+———-+—

Giáng sinh về cho tớ chúc nha

Hồng ân cứu độ… khắp mọi nhà

An bình, hạnh phúc… cho người thế

Con Chúa ra đời… giữa chúng ta!

 

Belem, máng cỏ Người sinh ra

Cứu Chúa muôn loài ở cùng ta

Chẳng phải lầu cao, cung điện lớn

Hang đá, chiên lừa… lạnh buốt da!

..

Vinh danh Thiên Chúa… ở cùng ta

An bình dưới thế… khắp mọi nhà

Người người vui với… niềm tin mới

Chúc Giáng Sinh về… an vui nha!

 

*** (Thâm Nguyễn)

 

NÂNG ĐỠ HỒN CON, CHÚA ƠI!

Chiều đã về rồi, ôi Chúa ơi
Nước mắt mặn môi, con rã rời
Xin dâng lên Chúa lời kinh nguyện
Cùng tiếng chuông chiều… vẳng vọng xa!

Nâng đỡ hồn con, ôi Chúa ơi
Tháng ngày rong ruổi, hồn rã rời
Bên đời con đã nhiều vấp ngã
Thân xác, linh hồn… rách tả tơi!

Nâng đỡ hồn con, ôi Chúa ơi
Nắng chiều đã tắt đêm xuống rồi
Ngoài kia tuyết giá cùng đêm tối
Xin cứu hồn con… nghe Chúa ơi!

 

*** (Thâm Nguyễn)

________________________________

TRONG… LÒNG CON CHÚA ƠI!

——

Cái lạnh ngày đông… đã tràn về

Vẳng trong gió thoảng… tiếng ai ca

“Mùa đông năm ấy… trời đông giá

Con Chúa ra đời… cứu trần gian”!

 

Nằm trong hang đá… thật nghèo nàn

Con Trời xuống thế… thật gian nan

Sao trời lấp lánh… mục đồng đến

Cùng với chiên lừa… sưởi ấm hang!

 

Ngày nay hang đá… đã sẵn sàng

Lòng con đang đợi… Chúa lâm quang

Chẳng phải nghèo nàn… trong máng cỏ

Nhưng ở trong lòng… con Chúa ơi!

 

Cuong Nguyen

____________________________

NẾU ĐƯỢC LÀM…
—-+
Nếu được làm, xin làm ông linh mục
Để một đời được phục vụ tha nhân
Để được gần, một đời bên kẻ khó
Đói với no, chia xẻ bữa khi cần!

Nếu được làm, xin làm người túng bấn
Tô gậy bên đường để được cảm thông
Kẻ tha nhân bần cùng trên đường phố
Buổi chiều về chẳng chỗ để nghỉ chân!

Nếu được làm… thôi xin đừng lẩn thẩn
Vô ly này rồi nghĩ đến bản thân
Kẻ đói no khi cần… rồi sẽ có
Chỉ cần người rộng lượng… mở hầu bao!

Chẳng cần chi phải làm… ông linh mục…!

***

Cường Nguyễn
____________________________________

ĐỘC THOẠI
Huỳnh Kim Ngọc

Đời rồi sẽ qua,
Tình rồi cũng xa,
Miệt mài như một dòng sông,
Trôi hoài trôi mãi không phút nào ngừng.
Sinh ra trên thế gian này
Giống như hạt mầm được gieo xuống đất.
Không ai chọn chỗ cho mình,
Rơi trên hạnh phúc hay trong khổ đau.
Mai đây lớn lên hình hài
Sống kiếp con tằm nhả tơ đan kén.
Đồng hành cùng với nhân trần
Bước chân lặng lẽ dấn thân vào đời.

Rồi ngày tháng qua,
Chợt nghe khuất xa.
Vội vàng như một cơn gió
Âm thầm chợt đến, chợt đi nào ngờ.
Quên đi biết bao nhọc nhằn
Biết bao u buồn- để lòng thanh thản.
Trôi nhanh con nước qua cầu,
Cuốn theo giọt nắng, cuốn theo giọt mưa.
Tôi ơi
Hãy yêu cuộc đời, hãy yêu loài người, và yêu sự sống.
Trăm năm còn có bao giờ
Nhắc chi một chút Ký sinh vô tình.

Huỳnh Kim Ngọc
_______________________________________

LÀNG SÔNG MÙA CÁC ĐẲNG
(Về Làng Sông viếng mộ các Ân Sư)

Ta về Làng Sông giữa mùa Các Đẳng,
Thấy nước ngập đồng và nghe tiếng sao reo,
Tìm lại đường xưa quạnh quẽ cheo leo,
Lối bước ta đi một thời bé dại.

Ta về Làng Sông mà như sống lại,
Cái thuở hồn nhiên vọc nước lội bùn,
Thả hồn theo mây trắng không trung,
Mà vẽ lại những hình thù ngộ nghĩnh.

Ta về Làng Sông để nghe đời yên tịnh,
Tiếng ai xưa đang nhỏ nhẹ thì thầm.
Hành lang giờ đang cầu nguyện tĩnh tâm,
Màu vôi cũ tháng năm giờ đã bạc.

Ta về Làng Sông nghe hàng sao đang hát,
Hoa sao mùa nầy lại đã hết rơi.
Sân cỏ ngày xưa rộn rã tiếng cười,
Giờ lặng lẽ nhìn rong rêu phế tích.

Ta về Làng Sông tìm phút giây tịch mịch,
Ngọn đèn chầu leo lắt giọng kinh trưa,
Nhớ người đi người ở lại lưa thưa,
Mà “cổ kính” đâu đây còn in bóng !

Ta về Làng Sông nghe tiếng ca đồng vọng,
Nhạc dương cầm thoang thoảng vẫn còn đây.
Tuổi thơ nào mà giờ đã chân mây,
Một chớp mắt nay đã thành cổ độ.

Ta về Làng Sông đi giữa hàng cổ mộ,
Mùa hành hương Các Đẳng vọng ân sư.
Thắp nén hương và nguyện Chúa nhân từ,
Xin thương xót bao linh hồn đã khuất.

Ta về Làng Sông nghe giọng cười náo nức,
Lại rũ nhau về bầy chim nhỏ líu lo.
Lại những bước chân cùng lên một chuyến đò,
Cuộc phiêu lưu ơn gọi giờ tiếp diễn !

Sơn Ca Linh
Tháng Các Đẳng Linh Hồn 2016

__________________________________

CHÚT… TÂM TÌNH
(xin đừng… ném đá)
——-+++++++++——-
Hãy tìm đóa hoa bịnh
Đừng cố tìm hoa xinh
Họ đã có người rinh
Chẳng cần bạn thương đoái!

Hãy tìm người đang đói
Đừng theo kẻ đang no
Hãy giúp kẻ buồn lo
Vì họ đang bối rối
Xót thương người có tội
Đừng theo kẻ quyền cao
Mai sau họ té nhào
Ai đỡ bạn đứng lên
Hãy bênh người cô thế
Đừng hùa kẻ họng to
Giúp người lỡ chuyến đò
Hơn chạy theo xe kéo
Tưới dùm bông hoa héo
Đừng lấy kéo cắt đi
Thấy hoa rụng bên đường
Đừng ngoảnh mặt làm ngơ!

Vì…
Của cho đi thì… không bao giờ mất
Nhưng nụ cười… sẽ còn mãi trên môi
Ngày nay bạn giúp cho đời
Ông Trời cũng thấy… sẽ bồi lại cho!

Của mà cứ giữ bo bo
Mai này mục nát… thêm lo, thêm phiền
Sống đời đâu chỉ… vì tiền
Nụ cười rạng rỡ… là tiên trên đời!

—– (Thâm Nguyễn)

______________________________________

HỒNG TRẮNG CHO NGÀY LỄ MẸ
———-+——————-+———-
Thâm Nguyễn

rosemotherGiọt nước lăn dài trên má con
Chiều nay nhớ mẹ, mẹ chẳng còn
Cầm cành hoa trắng, lòng hụt hẫng
Dâng kính mẹ hiền, dạ héo hon!

Nhớ xưa, dương thế, lúc mẹ còn
Mỏi mòn khổ cực, vì các con
Đứa ăn, đứa phá, cực lòng quá
Mà mẹ lại già… góa con côi!

Đến nay, khôn lớn, mẹ chẳng còn
Thành danh thì lại… bị mồ côi
Giờ nơi tiên cảnh… xin mẹ nhận
Một lạy lòng con… hoa trắng buồn!

***

Thâm Nguyễn (Mother’s Day 2016)

______________________________

NỖI LÒNG NGƯỜI MẸ
——–+————+——–
Thâm Nguyễn

meLặn lội thân già… bên bến sông
Suốt ngày gian khổ… vẫn rỗng không
Chiều nay biết lấy gì… lũ trẻ
Tôm cá sò cua… thiệt khó lòng!

Móc từng lỗ hổng… bên bến sông
Quơ quào nát cả… khắp ruộng đồng
Rau cỏ giờ này… thôi cũng héo
Đau thắt lòng già… góa con côi!

Dạ xót đàn con… đói ở nhà
Thôi ráng chiều nay… nữa rồi thôi
Mai này mẹ sẽ… cố lên phố
Muối mặt ăn mày… chắc khá hơn!

Thâm Nguyển

***

TÌNH MẸ QUA KINH MÂN CÔI
Phương Hạc

Ôi! Kinh Mân Côi.
Me đã nuôi con từ thưở còn nằm nôi,
Giòng sữa mẹ nuôi đức tin khôn lớn,
Ấp ủ con qua khói lửa đạn bom.
Từ chốn quê,tháng mười nước lũ tràn về.
Lời kinh mẹ qua bao nẻo đường xưa cũ
Bao tháng năm giông tố cuộc đời,
Lời kinh âm thầm, mọc ban ơn gọi,
Những lúc khó nghèo ,yếu đuối, cô đơn.
Tràng hạt mẹ là bạn đường muôn thưở
Là lời kinh của kẻ đợi chờ,nhớ con xa vắng, lại mưa về buồn vời vợi
Lời kinh mân côi,sưởi ấm niềm tin, cho con an tâm vững bước.
Là hành trang theo tiếng gọi lên đường.
Giữa đường đời bao nỗi chông gai.
Mẹ gởi con,lời kinh yêu dấu,như trọn cả ân tình trao gởi cho con
Vì mẹ biết:
Chỉ có Kinh Mân Côi, kết nối được trái tim, dù muôn trùng xa cách….!

PHƯƠNG HẠC   THÁNG Mân Côi 2015

____________________________

I have a dream

Cát Giang
tôi mơ mình hóa thành sân bóng rổ
nhìn bạn bè vỗ bóng xuống mình tôi
nghe khắp trường vang tiếng bóng người ơi
và tiếng cười dòn tan khi chiều tắt nắng

tôi mơ mình hóa thành viên phấn trắng
cho cha giáo tôi cầm lấy và ghi
do vestem pauperi
sine me nihil potestis…

tôi lại mơ hóa bàn quỳ trọng thể
một sớm mai trong thinh lặng mù sương
cả trường tôi quỳ gối cất du dương
hát lời tu es sarcedos …

bỗng lại mơ hóa đám mây lờ lững
từ biển khơi trôi dạt tới trường xưa
hóa cơn mưa cho ai đứng thẫn thờ
vừa cầu kinh vừa nhìn mưa rơi hồn vừa bay bỗng

mơ mơ mơ tôi lại chìm trong mộng
trong nắng vàng trường cũ ghé thăm
… khẽ trở mình trời đêm nghe lành lạnh
mang mang cõi lòng sống lại những ngày xưa

Cát Giang

________________________________

Nếu mai này…
Nếu mai này có về ngang lối nhỏ,
Xin mang theo giùm một ánh trăng tan,
Để thắp trong tim muôn ngàn ánh lửa,
Sưởi ấm lòng cô lữ những đêm đông.
 
Nếu mai này có về ngang phố cũ,
Xin mang theo giùm làn gió thân thương,
Ở nơi ấy có người em gái nhỏ,
Chờ đợi ai xây giấc mộng tương phùng.
 
Nếu mai này có về lại con đường,
In dấu chân những ngày vừa mới lớn,
Xin hãy mang chút hồn nhiên ngây dại,
Đẹp tựa thiên thần của tuổi đôi mươi.
 
Nếu mai này có về lại ngôi trường,
Xin hãy mang theo nụ cười rạng rỡ,
Nụ cười ánh lên muôn ngàn tia nắng,
Lấp lánh ngập tràn hạnh phúc bình yên.
 
Nếu mai này ta lại được gặp nhau,
Vẫn mùi hương xưa nồng nàn thuở ấy,
Vẫn ánh mắt buồn từ trong sâu thẳm,
Một trái tim yêu, yêu đến vô cùng…
 
Xin hãy cho ngày đong đầy hạnh phúc,
Xin hãy mang những năm tháng bình yên,
Xin hãy cho cuộc đời những nốt nhạc,
Đi vào đêm, một giấc ngủ êm đềm…
 
April 1, 2016
     HXT
_______________________________

Phượng tím.

Phượng tím ngắt lòng ai những chiều Đà Lạt,
Tháng ba về cho ngọn gió trở mùa sang,
Gió nói gì khi nỗi nhớ quá mênh mang,
Mà…chiều cứ tím như màu hoa phượng tím.

Nắng tháng ba có làm phôi pha nỗi nhớ?
Chiều từng chiều cánh phượng ngập cả lối đi,
Nỗi nhớ miên man dài hết tuổi xuân thì,
Mà…chiều tháng ba cánh phượng còn rơi mãi…

Đà Lạt ơi! Ta mơ một ngày trở lại,
Cánh phượng rơi nhiều trong chiều tím bâng khuâng,
Nỗi nhớ mênh mông bỗng dậy sóng trong lòng,
Nỗi nhớ ngập tràn trong màu chiều tím ngắt!…

Written in March 2016

HXT

_______________________________

Lời Dặn Của Bé

Bé nhớ mãi năm xưa,
Được nhìn thấy máng cỏ,
Cảnh tượng Chúa sinh ra,
Mẹ ơi! Nghèo hèn qúa
*
Trong hang đá quạnh hiu,
Bé Hài nhi nằm giữ
Giuse và Mẹ yêu,
Bò lừa hà hơi ấm
*
Bé còn thấy mục đồng,
Thờ lạy Chúa cao cả,
Bé rạo rực trong lòng,
Sao bé thương Chúa qúá
*
Vì sao Chúa sinh ra ,
Nơi hang lừa hôi thối,
Có phải vì thương ta,
Thế nhân nhiều tội lỗi,
*
Đêm nay lễ No-el
Mẹ cho bé đi lễ
Để bé được nhìn xem,
Chúa sinh nơi máng cỏ

Nam Lộc-Thủy
__________________________

CHUYỆN CỦA LỜI

Đêm trút xuống quán đời quạnh quẽ,
Tôi gặp Lời bên tách cà phê.
Lời hẹn trước mà tôi đến trễ
Vẫn dịu dàng Lời kể tôi nghe.
*
Lời kể lại chuyện ngày sáng thế
Từ hư không mới mẻ kéo về.
Với loài người Lời kết tình huynh đệ
Nghĩa trăm năm uống máu ăn thề.
Giữa vũ trụ chập chùng tráng lệ
Góc Êđen hôm sớm cận kề.
Có ngờ đâu một ngày dâu bể
Lời gọi tên, ai ẩn mặt ê chề.
Còn đâu mộng, đâu tình đẹp đẽ,
Mây mịt mù phiền muôn sơn khê.
Lời đắng đót phím đờn bấm khẽ
Cung nhạc sầu rả rích lê thê.
Câu hát nhẹ giọt đờn Lời kể
Chuyện tình buồn vạn kỷ tái tê.
Chuyện Lời đã sinh thành em bé
Giữa đêm dài thiên hạ ngủ mê.
Chuyện đến lớp Lời còn bập bẹ
Chuyện lớn lên theo bố học nghề.
Chuyện mẻ lưới, chuyện vò rượu quý,
Lời gọi người khắp Galilê.
Chuyện cứu đời khỏi vòng nô lệ
Lời hiến mình thập tự Calvê.
Chuyện ba hôm từ lòng đất mẹ
Lời phục sinh vườn cũ xuân về…
*
Lời kể suốt canh khuya lặng lẽ
Cho tôi ngồi quên tách cà phê.
Hỏi có phải do đời tội lụy
Lời làm người mang phận bi thê?
Lời khẽ bảo rằng không hẳn thế
Là Emmanuel Thiên Chúa cận kề
Bởi yêu thương Lời mong chia sẻ
Muốn đồng hành ngày chở đêm che.
Lời từ đó gọi từng thế hệ
Ai nghe chăng, ai có trở về?
Và đêm nay, chiều tôi, hát nhẹ
Lời đợi gì bên tách cà phê?

Nhà tĩnh tâm Qui Hòa 17-12-2015
Trăng Thập Tự
____________________________

MÙI CỦA BÁNH TÌNH YÊU
(Một chút cảm nhận về mầu nhiệm Bánh Hằng Sồng : Ga 6,24-35)
Sơn Ca Linh
Mỗi khi con đói,
Con nghe mùi thơm của bánh,
Bánh đượm mùi nước mắt của mẹ,
Bánh thơm mùi mồ hôi của cha.
Mùi của tình yêu đã nặn đúc con ra,
Mùi khổ cực, nhọc nhằn nuôi con khôn lớn.

Và ở giữa biển đời bao la vô tận,
Ai mang phận người,
Mà không một lần thèm một tấm bánh thơm ?
Nếu có chăng,
Vì họ chỉ thấy những chiếc bánh không vị không hồn,
Chỉ gặp những chiếc bánh lòe loặt sắc màu,
mà không mang một chút mùi của tình yêu dịu vợi !

Và cũng vậy,
Nếu ai đó chỉ cần một thứ Manna cho qua cầu khát đói,
Bất cần tin bánh ấy đến từ đâu,
Đến vì tình yêu hay đến tận trời cao,
Nên tấm bánh, chẳng qua,
Chỉ là vật thế chỗ cho nồi thịt của một thời nô lệ !

Và đã hai ngàn năm như thế,
Có một Tấm Bánh Thơm vẫn hiện hữu giữa đời.
Bánh chia đều cho nhân thế muôn nơi,
Bánh Thần Linh, Bánh tự trời, Bánh ban Sự Sống.

Mùi của tấm bánh nầy,
Là mùi của Tình Cha đong đầy chất ngất,
Vì yêu thương mà ban tặng cả chính con yêu.
Mùi của tình Con sâu thẳm trăm chiều,
Hy sinh máu thịt bằng lễ dâng Thánh Giá…

Nên chỉ có những ai,
Đã một lần cảm nhận được mùi tình yêu cao cả,
Mùi thơm nồng của dịu ngọt tình Cha,
Mùi yêu thương của máu thịt ngọc ngà,
Của Đấng đã cho ta,
và vì ta mà sẵn sàng hy sinh mạng sống !

Vâng, chỉ có những ai
cảm nhận được mùi tình yêu của tấm bánh,
Mới đi tìm, mong mỏi, khát khao.
Giữa chốn trần gian,
Có biết bao nhiêu tấm bánh, đủ loại, mời chào.
Nhưng duy nhất,
Chỉ một tấm bánh mang mùi tình yêu đích thực.

Tấm bánh Ki-tô,
Kết tinh của vũ trụ bao la trời đất,
Của tình Cha trọn vẹn với Thánh Linh,
Của tình yêu cứu độ, của thập giá hy sinh,
Của anh, của chị, của em,
Của con đường dẫn đi lên vĩnh hằng !
_____________________________

CHÚT XÍU CON ĐÂY NGÀI VUI NHẬN
(Ga 6, 1-15)
Lm.Giuse Trương Đình Hiền

Từ khi cửa địa đàng đóng lại,
Bước chân hoang quờ quạng lên đường
Gai gốc phủ đầy thân tê dại
Đói bánh cơm, đói khát tình thương,

Những nổi đau, ưu phiền, khát vọng,
Kiếp đọa đầy nối tiếp khôn vơi,
Nhân loại vẫn là nhân loại ấy,
Mà gian truân theo suốt cuộc đời.

Cho dẫu biết đêm hồng thuở nọ,
Vượt qua đời nô lệ tối tăm,
Có man-na theo về Đất Hứa,
Tưởng từ đây đại tiệc muôn năm.

Hết Mô-sê đến hồi Đa-vít,
Rồi Sa-lo-mon hay ngôn sứ Ê-li-a,
Sẽ đưa dân về trên đỉnh núi,
Thịt béo rượu ngon chảy đậm đà !

Nhưng rồi vẫn cùi, câm, đuôi, điếc,
Vẫn phận nghèo, nô lệ, tối tăm,
Đói yêu thương, công bình, sự thật,
Mong bàn tay đưa khỏi đường hầm !

Rồi đến một bình minh thuở ấy,
Bờ Gio-đan rầm rập bước chân,
Ai nấy nôn nao lòng chỗi dậy,
Tiếng trời cao nghe thấy thật gần !

Ô hay lại là anh thợ mộc !
Mới giã từ Na-da-rét quê chay.
Mà sao đổi đời trong phút chốc,
Uy nghi rỡ rạng phút giây nầy ?

Từ đó bao con đường vui lạ,
Tin què đi, câm nói, điếc nghe,
Từng đoàn phung hủi quay về phố,
Từ đây thôi kiếp sống bên lề.

Có hôm mấy nghìn người đùm túm,
Bỏ làng, bỏ phố dắt nhau nghe,
Nghe giảng Tin Mừng về Nước Chúa,
Quên khát, quên ăn, cả lối về.

Và Người thấy nôn nao trong dạ,
Phải làm sao cho họ no lòng !
Năm chiếc bánh và hai con cá,
Từ bàn tay em bé tinh trong…

Từ bữa tiệc ngon ngày xưa đó,
Bánh Trường sinh nối tiếp trong đời,
Vẫn mong tấm bánh và con cá,
Của những bàn tay giữa cuộc đời.

Hôm nay vẫn vạn người đang đói,
Đói niềm tin, chân lý, yêu thương,
Đói bánh cơm, hòa bình, công lý,
Đói niềm vui, hy vọng thiên đường…

Chút xíu con đây Ngài vui nhận,
Chỉ bằng 5 chiếc bánh ngày xưa,
Con vững tin trong bàn tay Chúa,
“Chút xíu con” vĩ đại ai ngờ !
________________________

Những cuộc chia ly…
Huỳnh Xuân Thượng

Có những cuộc chia ly,
Không một lời từ biệt,
Không một lời hẹn ước,
Để lòng ai khắc khoải,
Chờ mong và chờ mong…

Trăm năm là bao ngày,
Nhớ thương và chờ đợi,
Hằn lên trái tim gầy,
Xanh xao và hư hao…

Như định luật trời dành,
Hợp tan như mọi lẽ,
Con sông dài rẽ nhánh ,
Ở đâu đó cuối đường,
Lại gặp giòng nước khác,
Cuốn trôi và cuốn trôi…

Giòng sông chở nỗi buồn,
Của những cuộc chia ly,
Chảy dài theo năm tháng,
Lang thang hết đời người.

Bao giờ nước cạn nguồn,
Bao giờ tim ngừng đập,
Sẽ thôi không trăn trở,
Vì những cuộc chia ly.

Nước mắt cứ chảy xuôi,
Theo giòng sông phiền muộn,
Thân phận một đời người,
Vui buồn mãi không thôi…
Vui buồn mãi không thôi…

(July 8, 2015)
_______________________________

XA QUÊ
Huỳnh Xuân Thượng

Có cơn mưa nào dài bằng nỗi nhớ chiều nay.
Những giọt tí tách cứ rơi ngoài ô cửa nhỏ,
Mưa thấm lạnh dần vào lòng ai nơi viễn xứ,
Đã không quen lắm rồi với kiếp sống tha hương.
Chiều nay cũng mưa nhiều như những chiều mưa ấy,
Sao tiếng lòng chùng xuống nghe tiếc nuối bâng khuâng,
Một thời đã xa để cho Một thời còn nhớ,
Chiếc bóng cuối con đường còn khắc dấu chân ai?
Mưa vẫn rơi hoài vẫn không dài bằng nỗi nhớ,
Nỗi nhớ da diết nào bằng nỗi nhớ xa quê.

(Một chiều mưa viễn xứ)
June 21, 2015

___________________________

NHỚ QUÊ
Mynh Hua

Nhờ mưa nỗi nhớ chảy dài thêm
Giọt lăn xuống má lẫn vào đêm
Âm thầm đánh thức hồn viễn xứ
Đã mấy mùa trăng rụng bên thềm

Cố hương vẫn mãi ở trong tim
Đêm ngày réo gọi tình lữ thứ
Cảnh cũ, người xưa muốn về tìm
Dẫu đã ngàn xa tựa cánh chim

Mưa hởi mưa ơi, hãy cứ mưa
Tràn dâng nỗi nhớ về quê cũ
Ngập lút tình quê vẫn chưa vừa
Nỗi lòng luyến nhớ làng quê xưa .

Mynh Hứa

Leave a Reply