DẤU CHÂN ANH MÙ
DẤU CHÂN ANH MÙ
… Anh mù liền vất áo choàng lại, đứng phắt dậy mà đến gần Đức Giê-su…. Tức khắc, anh ta nhìn thấy được và đi theo Người trên con đường Người đi. (Mc 10,46-52)
Không mấy thuở… lại nghe chuyện “Anh Mù” !
Chuyện có liên quan đến “Người Thợ Mộc Giêsu”,
“chuyện trên đường” của hai ngàn năm trước…
Vâng, chuyện “Anh mù ở Giêricô”,
mà các Tin Mừng đã thi nhau tường thuật (1).
Mới nghe qua,
tưởng chừng như “một phép lạ” thế thôi !
Có dè đâu ! Một bài học, một “sứ điệp để đời”,
Mà cả “Nhóm Mười Hai”,
cho đến muôn thế hệ ngàn sau ân cần học lại.
Hơn cả “Nhóm Mười Hai”,
Ba năm tròn ở với Thầy luôn mãi,
Mà “đoạn cuối hành trình” (2)
lại tranh nhau chuyện “ăn trước ngồi trên” (3),
Trong khi anh mù,
Bên vệ đường hành khất trôi nổi lênh đênh,
Lại truy nhận Đấng Mêsia,
Trong chính lời van xin “Lạy ông Giêsu, Con Vua Đavít” !
Rồi cho dẫu bị đám đông cản ngăn, khinh miệt,
Cứ tiếp cận, cứ la to… dù đơn độc một mình !
Thế giới được bao nhiêu,
kẻ dám lội ngược dòng giữa cuộc nhân sinh,
Mà đích điểm chính là Đấng “Giêsu Cứu Thế” !
Chấp nhận phận đời,
tên mù loà tối tăm thân tàn ma dại,
Chỉ giữ cho mình “niềm hy vọng được xót thương” !
“Phúc Khó Nghèo”, là đây, đoá hoa dại bên đường,
Làm sao chẳng chạm đến trái tim “Người Mục Tử” !
Vâng, Ngài đã ngang qua trên vạn nẻo đường thế giới,
Nẻo lên Giêrusalem, nẻo về Giêricô… !
Ngài đã nhập thể vào đời, nên đâu ngại tăm tối ô nhơ,
Miễn gặp, bất kể kẻ bầm dập là ai…
để băng bó mang về… như “người Samari nhân hậu” !
Vâng, Ngài đã lắng nghe, Ngài đã đứng lại.
Niềm tin chính là cuộc “hội ngộ của tình yêu” !
Chúng ta hôm nay, những Mađalêna, Matthêô, Giakêu…
Có gì ngại, cứ noi gương “Anh Mù” tiến lên phía trước !
Vâng, phải lập tức đứng dậy,
phải lột bỏ tấm áo choàng rách nát
Như “Người con hoang nhất quyết trở về nhà cha” !
Rồi từ đây, sẽ được thấy “một vũ trụ bao la”,
Một thế giới rạng ngời của tình yêu và kỳ công cứu độ !
Đôi mắt của “Anh mù Báctimê”,
hay đôi mắt của tôi, của anh và của chị,
Cũng đã một lần nhờ Nhiệm Tích Thánh Tẩy “Mở ra”.
Dầu Thánh Linh ngày Thêm Sức đã tuôn chảy chan hoà,
Đức tin cứu “Anh mù”,
và Đức tin cũng đã cứu mỗi người chúng ta như thế !
Và “Anh mù Báctimê”
đã “làm lại cuộc đời, như Tin Mừng đã kể:
Anh đã thấy, đã chọn con đường mới để theo đi.
Đường của Người,
Đường về Giêrusalem, đường thập giá… lo gì,
Vì bây giờ, trong tim,
lửa Phục Sinh đã rạng ngời choáng ngợp !
Chuyện “Anh mù”,
mãi là chuyện của chúng ta của niềm tin hiện thực,
Của những cuộc “lên đường” và “gặp gỡ Chúa Giêsu”;
Của đức khó nghèo, niềm tín thác, khiêm nhu…,
Của hoán cải, “đi ra” loan Tin Mừng cứu độ !
Sơn Ca Linh (27.5.2021)
GHI CHÚ
(1) Mt 20, 29-34; Mc 10,46-52; Lc 18,35-43; (x. Ga 9,1-41).
(2) Trên đường về Giêrusalem lần cuối và việc loan báo cuộc khổ nạn (Mc 10,32-34; Mt 20: 17 -19; Lc 18: 31 -34
(3) Mc 10,41-45; Mt 20,24-28.
Recent Comments