KỂ TỪ LÚC “MẸ ĐI” !

KỂ TỪ LÚC “MẸ ĐI” !

Kể từ lúc “Mẹ đi”, chuyện của hai ngàn năm trước,

“Mẹ qua đời” kết thúc cuộc hành lữ trần gian.

“Mẹ Về Trời”, vĩnh viễn xa kiếp phận lầm than,

“Mẹ về đích”, kẻ đầu tiên, trên “đường đua vĩnh cửu” !

Kể từ lúc “Mẹ đi”, trên khắp nẻo đường thế giới,

Dẫu chông gai, sỏi đá, vẫn nhộn nhịp bước chân.

Những đứa “con của Mẹ” từ “lời trối ân cần”,

“Chèo ra chỗ nước sâu”, mang Tin Mừng “buông lưới” !

Kể từ lúc “Mẹ đi”, bão táp, phong ba dâng vời vợi,

“Căn nhà Con Mẹ” vẫn tèm hem thiếu trước hụt sau.

Biết bao lần anh em nổi khùng đâm chém giết nhau,

Từ “một giọt máu đào” giờ bỗng thành “ao nước lã” !

Kể từ lúc “Mẹ đi” đàn con luôn nhọc nhằn vất vả,

Hết bách hại, đoạ đày, đến hận thù, bạo lực, chiến tranh…

Vắng Mẹ nên cuộc đời luôn vắng khoảng trời xanh,

Không Mẹ nên chắng có dòng sông xanh suối mát…

Kể từ lúc “Mẹ đi” nên loài người bỗng trở nên côi cút,

Bao nhiêu cuộc đời chẳng ai buồn ghé mắt viếng thăm.

Fatima, Trà Kiệu, Lộ Đức, La Vang…

Nếu Mẹ không về, mãi hoang vu khỉ ho cò gáy !

Kể từ lúc “Mẹ đi”, vẫn còn những con đường xưa đấy,

Đường Bêlem, Ai Cập, đường Mẹ viếng thăm…

Đường Truyền Tin Nadarét, Đường Phép rửa Giođan…

Đường lên núi Tabo hay đường về Núi Sọ…

Nên xin Mẹ hãy trở về, từ trên cao rạng rỡ,

Bước chân Mẹ một lần nữa viếng thăm !

Thế giới mãi cần, ánh sáng Mẹ soi những nẻo tối tăm,

Kẻ đau thương luôn cần, bàn tay Mẹ dịu dàng chăm sóc.

Xin Mẹ hãy trở về để thế gian nụ cười thay tiếng khóc,

Để chiến tranh này, đại dịch này, tang tóc lùi xa !

Để những người con của Mẹ bình yên, mạnh mẽ xông pha,

Và để khắp nơi hân hoan tụng bài Magnificat !

Sơn Ca Linh (Mẹ Về Trời 2021)