NGÀY ẤY

 Anphonso Trung

cvqnlogoThuở ấy khi vào chủng viện tôi mới lên 12 tuổi, lòng trẻ đầy ngơ ngác lạ lẩm.
Ngày lên máy bay đi Qui Nhơn là cuối mùa hè 1968. Máy bay cất cánh hướng ra biển. Máy bay 2 cánh quạt nổ tiếng to, khói đen xịt mù sau động cơ. Thân máy bay rung lên rùng rùng . Ngồi sau cánh máy bay nhìn xuống biển thấy biển mênh mông xanh ngắt. Không biết phải bay trong bao lâu thì mới thấy lại đất liền. Máy bay nghiêng mình chao vòng đáp. Rồi biển biến mất. Rồi nhà cửa lụp xụp hiện ra. Rồi máy bay đáp xuống phi trường.
Chẳng nhớ có ai ra đón mình hay không và phải dùng phương tiện gì để đi tiếp, chỉ nhớ là khi đã vào trong cổng chủng viện rồi thì mình mới biết rằng đã tới trường của mình.
Từ cổng nhìn vào thì dọc theo phía bên tay phải là một cái “sam” lợp tôn dài, đó là dãy nhà ngủ của chú nhỏ. Hết dãy nhà ngủ là ngôi nhà nguyện nằm kề theo, một cái tháp chuông gổ dựng kề bên. Phía bên trái cổng là sân bóng chuyền, xa hơn nữa là cái sân bóng rổ nằm sát nhà thờ chính tòa.
Một dãy nhà xây hai tầng bề thế nằm ngay chính giữa lối vào, nơi đó có các phòng học và phòng ở của các cha. Bên phải là khu dành cho chú lớn, lúc đó đang xây mới
Những ngày đầu chưa vào học, các chủng sinh mới tò te thường xúm lại với nhau, ai cũng thấy lạ lẫm, cũng sợ sệt ngơ ngác như gà con lạc mẹ. Ai cũng nhớ nhà, đêm đêm vài chú khóc rấm rứt
Ngày ấy cố Đức cha Huỳnh Đông Các là cha giám đốc chủng viện. Ngài cao lớn phương phi và rất nghiêm khắc nhưng giọng nói lại thật nhỏ nhẹ . Các chú cứ  theo nhìn trộm vì thấy tướng ngài đẹp quá, oai quá. Trong số các cha, người chúng tôi sợ nhất là cha Thanh giám luật. Cha xuất hiện mọi nơi mọi lúc . Hễ chú nào nghịch ngợm hay phạm vào điều cấm trong trường là ngay lập tức đã thấy ngài bên cạnh.
Các môn học ngày ấy đều rất căng và đầy khô khan, chỉ có giờ Anh văn do thầy Hoa dạy là rộn ràng. Tính thầy vui vẻ và ưa hài hước, thầy có kiểu đùa nhí nhãnh nên có biệt danh là Hoa gái. Mắt thầy đeo một cặp kính cận dày côm, hai tròng kính nhìn vào chỉ thấy các vòng tròn chồng lên nhau trông dễ sợ nên các chú cũng gọi thầy là thấy Hoa cận.
Tới năm giờ chiều là giờ chơi kéo dài một tiếng . Có nhiều môn chơi cho các chú chọn. Một lần chơi bóng cột, do ham banh tôi đánh quá mạnh nên bị sợi dây dù treo banh quấn vào cổ tay tuốt mất một mảng da, máu chảy đầm đìa. Nhớ đời.
Sau giờ chơi tất cả các chú tập trung vào nhà ăn. Các chú nhỏ ngồi 2 hàng dọc dài phía cuối nhà ăn, các chú lớn ngồi kề trên. Một cái bàn dài có trãi khăn bàn màu trắng nằm ngang ở trên cùng là bàn ăn các cha . Khoảng 15 phút đầu, vừa ăn vừa nghe một chú lớn đọc sách, cho tới khi có tiếng chuông bấm rồi cha giám đốc hô gì đó và tất cả vui mừng đáp lại Deo Gratias thì mới được nói chuyện . Ăn xong là đến giờ đi qua lại trên sân chơi mà tụi tôi gọi là đi cho tiêu cơm rồi mới vào nhà nguyện đọc kinh tối. Cầu nguyện xong các chú lớn về phòng học ôn bài chuẩn bị cho ngày mai còn chú nhỏ thì được về sam ngủ sớm.
Trước mỗi tối, thầy Sen giám thị vẫn hay nhắc các chú đi lấy nước đựng sẵn một cái trong thau nhỏ đem về đặt bên ngoài hành lang để sáng sớm có nước rửa mặt vì rôbinê ở dãy nhà tắm giặt không đủ cho tất cả dùng trong cùng một lúc.
Tám giờ tối tắt đèn. thầy giám thi đi kiểm tra từng giường xem các chú có vô mùng nằm hết chưa. Cấm nói chuyện. Cấm không được kéo 2 giường sát nhau. Thầy Sen dử lắm. Thầy khó ngủ nên đêm đêm cứ đi đi lại lại dọc 2 hàng giường của các chú, trên tay nhịp nhịp cái roi bằng sợi dây điện cuốn to bằng ngón tay cái, khi nào không nhịp thì thầy lại cuộn tròn bỏ nó vào túi áo dòng đen làm cái túi phồng lên thật to nhằm dọa tụi tôi. Ngó hung tợn vậy chớ thấy củng bị các chú qua mặt như thường . Mỗi thứ tư có dịp ra phố là các chú liền mua bánh kẹo xí mụôi dành đến tối chờ lúc thầy vừa đi qua là chia nhau ăn vụng. Cả bọn vừa trùm mền vừa ăn vừa rầm rì như chợ âm phủ
Nghĩ lại thấy ngày ấy đi tu vui quá . Không biết bây giờ nếu đi tu lại có còn được vui như vậy không
Thời gian trôi qua là đã 47 năm, anh em xưa giờ tản mác khắp nơi, có còn ai nhớ những kỹ niệm ngày ấy ở tiểu chủng viện Qui Nhơn mình không…
Anphongso  Trung

Leave a Reply