TRÁI TIM NÓNG HỔI

TRÁI TIM NÓNG HỔI

(Phỏng dịch từ bài thơ “Le Coeur de Hialmar” của Leconte de Liste – đính kèm ở dưới)

Đêm trong khơi, gió lạnh về, tuyết đỏ,

Nghìn chiến binh lặng lẽ ngủ phơi thây.

Mắt trợn trừng bất động kiếm trên tay,

Vẳng trên không bầy quạ đen vần vũ.

Vầng trăng lạnh toả nhạt mờ ánh lửa,

Chàng Hialmar bừng dậy giữa thây ma.

Tựa đốc kiếm gắng gượng với đôi tay,

Màu chiến trận cạnh sườn loang máu đỏ.

Có ai đó không ? Có ai còn đang thở ?

Giữa những chàng trai rạng rỡ phương phi;

Mới sáng mai đây vẫn cười hát mê si,

Như những chú sáo giữa bụi bờ hoang rậm ?

Không. Tất cả chỉ một trời im lặng,

Nón sắt bể, rìu hư, áo giáp rách toang…

Mờ lệ máu, ta nghe vọng âm hoang,

Tiếng sóng xô bờ hay hú trầm giọng sói!

Chú Quạ kia, kẻ ăn thịt người háu đói,

Hãy đến đây, mỏ sắc xé ngực ta.

Mang quả tim nóng hổi đến phương xa…

Mai gặp lại, bọn tao vẫn còn nguyên như cũ.

Thành Upsal đó, nơi rượu tràn, bia đổ,

Điệu hát, cung đàn, ly chén vang khua…

Một chớp cánh thôi, cú vờn nhẹ khóm hoa,

Hãy tìm hôn thê ta, và trao trái tim đang sống !

Từ trên đỉnh tháp, cánh quạ đen lồng lộng,

Nàng đứng dưới kia, tóc đen mượt da ngà.

Đôi hoa tai bạc lấp lánh áng mây xa,

Và đôi mắt trong hơn sao trời “đêm tháng Bảy”.

Nào “sứ giả đêm đen”, hãy đi đi và hãy nói:

“Tôi yêu nàng”; và trái tim này nàng biết ngay thôi.

Tim rực hồng, rắn rỏi, chẳng run rẩy xanh xao,

Quạ ơi, người con gái Ylmer sẽ mĩm cười với bạn !

Ta sắp chết, hồn lìa dần với vết thương chí mạng,

Xong chuyện rồi, sói kia ơi,nào uống máu của ta.

Ta trẻ, ta mạnh, ta cười, không tỳ vết, tự do…

Nơi mặt trời, giữa các vị thần linh, ta ngồi chễm chệ !

Sơn Ca Linh (phỏng dịch)

Le Cœur de Hialmar. (Leconte de Liste)


Une nuit claire, un vent glacé. La neige est rouge.
Mille braves sont là qui dorment sans tombeaux,
L’épée au poing, les yeux hagards. Pas un ne bouge.
Au-dessus tourne et crie un vol de noirs corbeaux.

La lune froide verse au loin sa pâle flamme.
Hialmar se soulève entre les morts sanglants,
Appuyé des deux mains au tronçon de sa lame.
La pourpre du combat ruisselle de ses flancs.

— Holà ! Quelqu’un a-t-il encore un peu d’haleine,
Parmi tant de joyeux et robustes garçons
Qui, ce matin, riaient et chantaient à voix pleine
Comme des merles dans l’épaisseur des buissons ?


Tous sont muets. Mon casque est rompu, mon armure
Est trouée, et la hache a fait sauter ses clous.
Mes yeux saignent. J’entends un immense murmure
Pareil aux hurlements de la mer ou des loups.

Viens par ici, Corbeau, mon brave mangeur d’hommes !
Ouvre-moi la poitrine avec ton bec de fer.
Tu nous retrouveras demain tels que nous sommes.
Porte mon cœur tout chaud à la fille d’Ylmer.

Dans Upsal, où les Jarls boivent la bonne bière,
Et chantent, en heurtant les cruches d’or, en chœur,
À tire d’aile vole, ô rôdeur de bruyère !
Cherche ma fiancée et porte-lui mon cœur.

Au sommet de la tour que hantent les corneilles
Tu la verras debout, blanche, aux longs cheveux noirs.
Deux anneaux d’argent fin lui pendent aux oreilles,
Et ses yeux sont plus clairs que l’astre des beaux soirs.

Va, sombre messager, dis-lui bien que je l’aime,
Et que voici mon cœur. Elle reconnaîtra
Qu’il est rouge et solide et non tremblant et blême ;
Et la fille d’Ylmer, Corbeau, te sourira !

Moi, je meurs. Mon esprit coule par vingt blessures.
J’ai fait mon temps. Buvez, ô loups, mon sang vermeil.
Jeune, brave, riant, libre et sans flétrissures,
Je vais m’asseoir parmi les Dieux, dans le soleil !

GHI CHÚ:

Leconte De Liste (1818-1894), thi sĩ người Pháp thuộc trường phái “Thi Sơn” (Parnassian). Bài thơ “Le Coeur de Hialmar” trích trong tập thơ “Poèmes barbares”.