VÌ EM ĐÃ MANG LỜI KHẤN NHỎ

VÌ EM ĐÃ MANG LỜI KHẤN NHỎ

(Mến tặng các nữ tu dịp “Khấn” và “Kỷ niệm Khấn”)

Em đi giữa mùa thu chớm lạnh,

Con đường quê bỏ lại đằng sau.

Bóng giáo đường nghiêng dần xa khuất,

Chiều thôi nghe vọng tiếng kinh cầu…

Rồi qua những đông buồn nhung nhớ,

Mẹ ngồi ngóng đợi suốt mùa xuân.

Dõi bóng em về qua xóm nhỏ,

Mâm cơm chiều ấm giọt quây quần…

Hạ nắng trôi đi mùa mưa tới,

Cây xoan bờ vắng đã ra hoa,

Nhà thờ bên sông mang áo mới,

Giờ bước liêu xiêu mẹ đã già !

Rồi tháng năm trôi, rừng thay lá,

Được, mất, buồn, vui… đếm tháng ngày.

Mấy kẻ đi xa về không gặp,

Cánh chim nào vừa khuất chân mây !

Bây giờ đã qua mùa sim nở,

Cơn gió heo mây lại trở mùa.

Vì em đã mang lời khấn nhỏ (1),

Đón em vàng ngập bướm đường xưa !

Sơn Ca Linh (19.8.2021)

(1) Một câu trong bài “Đêm thấy ta là thác đổ” của cố nhạc sĩ Trịnh Công Sơn