GIỌT NẮNG CHIỀU QUÊ HƯƠNG

GIỌT NẮNG CHIỀU QUÊ HƯƠNG

(Quê hương Làng Sông, một góc chiều mùa Hạ)

Sóng sánh vạt bùn,

Lung linh thảm nước…

Anh và em,

Nắng rát trên lưng, mồ hôi thấm ướt,

Chút nữa thôi, sắp vội chiều lên !

Mảnh ruộng quê, dòng sông nhỏ, nào quên,

Đã mấy đời, 

lưng để cho trời mặt dành cho đất !

Nhưng bữa cơm chiều,

Mái ấm nhà ta có “tuần trăng mật”,

Bên nồi cơm thơm với bát canh chua.

Nên gió mùa đông,

Nên nắng mùa hạ…chẳng ăn thua,

Những lát cuốc tình yêu sớm thơm mùi lúa mới.

Nên chiếc thuyền câu,

Bến sông quê miệt mài đứng đợi,

Đàn cá về sao cho kịp hoàng hôn.

Bởi sấp nhỏ,

Buổi học về mà lòng thấp thỏm bồn chồn,

Mong bát canh chua, thoảng mùi hương cá….

Gần gũi quá, có gì đâu xa lạ !

Thì ra còn đó, giọt nắng chiều quê hương !

Sơn ca Linh (Một chiều mùa Hạ Làng Sông 2019)

Leave a Reply