GIỌT NƯỚC MẮT VÀ ĐOÁ “HOA HỒNG TUYẾT”

GIỌT NƯỚC MẮT VÀ ĐOÁ “HOA HỒNG TUYẾT”

(Huyền thoại “Christmasrose”)

Ngày xưa có cô bé mục đồng,

Bêlem quê nghèo buốt giá đông.

Một ngày bé gặp ba đạo sĩ,

Hoang mang lạc đường giữa mênh mông…

Thì ra… đạo sĩ đến từ xa,

Dõi ánh sao rua rực sáng loà,

Rũ nhau lên đường tìm Cứu Chúa,

Rong ruổi đường dài đã đi qua.

Bé bỏ đàn chiên bé dẫn đường,

Gót hồng bé bỏng thật đáng thương,

Trời đông tuyết lạnh manh áo mỏng,

Dài đường đói mệt vẫn đảm đương.

Địa chỉ sao trời đưa đã tới,

Máng cỏ hồng lên ánh sáng tươi.

Ấm hơi chiên bò rơm đồng nội,

Hài Nhi bé nhỏ rạng môi cười.

Hạnh phúc ngập tràn ba Đạo sĩ,

Sấp mình phủ phục kính Quân Vương,

Lần lượt tiến dâng lên phẩm lễ,

Vàng ròng, mộc dược với nhũ hương.

Khép nép bên hang bé nghẹn ngào,

Chẳng quà chẳng lễ…biết làm sao ?

Thân phận mục đồng nghèo quá thể,

Rưng rưng dòng lệ bé tuôn trào !

Rồi bé đi tìm quanh khắp cõi,

Bêlem đồng vắng truyết dâng đầy,

Một cánh hoa thôi mà chẳng thấy,

Trở về với giọt lệ thơ ngây…!

Có ngài thiên sứ ở trên cao,

Cảm động tình thương bé dạt dào,

Nên biến giọt lệ hồng trên tuyết,

Hoa hồng tuyết trắng đẹp làm sao !

Biết nói làm sao ôi hạnh phúc,

Ô hay, quà tặng bé đây rồi.

Rưng rưng ngắt cánh hoa hồng tuyết,

Bé quỳ dâng tặng Chúa Giêsu.

Đức Mẹ, Thánh Giuse, Chúa mỉm cười,

Chút quà đơn mọn, đoá hoa tươi,

Gom cả con tim, lòng hiếu thảo,

Của lễ tình yêu thật mĩ miều !

Bêlem kể từ mùa đông ấy,

Đường quê, hóc đá tuyết ngập đầy.

Người ta bỗng thấy hoa hồng tuyết,

Cánh trắng nhuỵ vàng khắp đó đây…

Sơn Ca Linh (GS 2020)