MẸ ĐẾN ĐI, XIN MỘT LẦN THĂM VIẾNG !

MẸ ĐẾN ĐI, XIN MỘT LẦN THĂM VIẾNG !

(ĐỨC MẸ THĂM VIẾNG BÀ THÁNH ISAVE)

​Hôm nay, ngày 31 tháng 5, ngày cuối tháng Hoa, Phụng Vụ của Hội Thánh Công Giáo dành riêng để kính một sự kiện quan trọng trong cuộc đời của Đức Mẹ và cũng là một biến cố đặc biệt của Lịch sử cứu rỗi : Đức Trinh Nữ Maria, sau khi được Truyền Tin và cưu mang Ngôi Hai Thiên Chúa tại quê hương miền Bắc Na-da-rét, đã lên đường viếng thăm người chị họ cũng đang mang thai ở tận miền núi xứ Giuđêa ở miền Nam. Đây là cuộc gặp gỡ của hai người phụ nữ có mang, hai bà mẹ, nên cũng là cuộc diện kiến đầu tiên của 2 người con trai của hai Bà mà sau nầy sẽ trở thành những nhân vật quan trọng trong chương trình cứu rỗi : Giêsu Đấng Cứu Thế đến từ Na-da-rét và Gioan Tẩy Giả Vị tiền Hô đến từ Giu-đê-a.

​Như vậy, từ ý nghĩa thâm thuý của Phụng vụ được Tin Mừng xác quyết, cùng với tâm tình tin yêu phó thác của những người con trong “mái nhà” của Mẹ Maria, “Người Nữ tỳ đầy diễm phúc”, chúng ta có thể lắng nghe đôi điều mà “Bàn Tiệc Lời Chúa” khơi gợi hôm nay.

​Trước hết, nếu có thể tóm gọn mọi ý nghĩa của ngày lễ hôm nay thành một từ thôi, thì chắc chắn Hội Thánh sẽ chọn từ “VUI”.

​Thật vậy, ngay từ BĐ 1, Phụng Vụ đã mượn lời của ngôn sứ Sôphônia để nói lên niềm vui đặc biệt của dân Chúa, của “người thiếu nữ Israel” cùng với lý do cốt yếu của niềm vui nầy :

“Hỡi thiếu nữ Israel, hãy cất tiếng ca ! Hỡi Israel hãy hoan hỉ ! Hỡi thiếu nữ Giêrusalem, hãy hân hoan và hãy nhảy mừng hết tâm hồn !….vì Vua Israel là Chúa ở giữa ngươi…”.

​Vâng, lý do cốt yếu của niềm vui đó chính là “Chúa ở giữa ngươi”, đã “rút lại lời kết án… đã cảm động yêu thương ngươi…

​Mà xét cho cùng, đó lại chính là nội dung cốt lõi của niềm vui ơn cứu độ, của Tin Mừng, niềm vui liên quan mật thiết đến mầu nhiệm Ngôi Hai Nhập Thể, mầu nhiệm của Đấng Emmanuel – Thiên Chúa ở cùng chúng ta, như các sách Tin Mừng đã chứng thực :

“Ngôi Lời đã làm người và ở giữa chúng ta”. (Ga 1,14); “Bao lâu còn chàng rễ hiện diện bấy lâu còn tiệc cưới” (Lc 5,34); “Thầy sẽ gặp lại anh em, lòng anh em sẽ vui mừng; và niềm vui của anh em, không ai lấy mất được” (Ga 16,22)

​Đó cũng chính là điều được ĐGH Phanxicô tái khẳng định trong những lời đầu tiên của tông huấn “NIỀM VUI TIN MỪNG”, một văn kiện nói được là định hướng mục vụ cơ bản cho triều đại giáo hoàng của ngài :

“NIỀM VUI CỦA TIN MỪNG đổ đầy trái tim và cuộc sống của tất cả những ai gặp Chúa Giêsu. Những ai chấp nhận đề nghị cứu độ của Người đều được giải thoát khỏi tội lỗi, buồn phiền, trống rỗng nội tâm và cô đơn. Với Đức Kitô, niềm vui luôn luôn được tái sinh…” (EG số 1)

​Riêng, trong trình thuật “Thăm Viếng” hôm nay, Mẹ Maria chắc chắn là người vui nhất trong những người phụ nữ : Chúa ở trong cung lòng của Mẹ; và chính Mẹ đã cảm nhận, qua chính thân phận của một “nữ tỳ hèn mọn”“Đấng Toàn Năng đã làm cho mẹ biết bao điều cao cả”, để toàn thể dân tộc của Mẹ, toàn thể nhân loại đã được Thiên Chúa “đoái thương nhìn tới”.

​Trước khi cảm nhận được niềm vui to lớn nầy, chắc chắn Mẹ đã từng học biếtnhững kinh nghiệm đau buồn của dân tộc, một dân tộc đã bao lần quay lưng chối từ Thiên Chúa để bước đi trong những nỗi buồn lưu đày, lưu lạc tha hương, tin vơ thờ quấy…

​Nhắc đến điều nầy để chúng ta nhận chân rằng : Ngược lại với “Niềm vui có Chúa”lại chính là “nỗi buồn Chúa không còn ở giữa ta”.  Người ta vẫn hay định nghĩa : Hoả ngục chính là nơi vắng bóng Thiên Chúa. Mà cũng phải thôi, như chính Chúa Giêsu đã từng “dụ ngôn”: những kẻ vào trong hoả ngục là những kẻ không đếm xỉa gì tới Chúa bên vệ đường cuộc sống. Chúa là những kẻ nghèo đói, tù tội, bệnh hoạn…không hề có mặt trong ánh mắt, con tim và đôi tay của họ. Chúng ta cũng đừng quên hình ảnh Giuđa lặng lẽ bước đi trong đêm tối và đau buồn thắt cổ tự tử. Bởi vì : Chúa đã đi khỏi cuộc đời của anh ta. Cũng vậy, người thanh niên giàu có “ra đi trong buồn rầu”, vì anh ta đã đánh mất cơ hội có được một kho tàng niềm vui vĩ đại là “bước theo Đức Kitô”. (Mt 19,16-22).

​Thế giới hôm nay, cuộc sống quanh ta hôm nay cũng đầy dẫy những căn hộ, những tâm hồn, những cộng đoàn… ảm đạm, buồn sầu như thế…vì vắng bóng Thiên Chúa. Cho nên, nỗi thao thức của cả Giáo Hội vẫn là mang đến “Niềm Vui Tin Mừng”, là đi rão hết mọi miền thế giới, mọi vùng ngoại biên để chia sẻ Niềm Vui Tin Mừng, như lời hiệu triệu của ĐTC Phanxicô :

“Trung thành noi gương Thầy mình, Hội Thánh hôm nay thấy tuyệt đối phải ra đi rao giảng Tin Mừng cho mọi người, mọi nơi, mọi dịp, không do dự, không miễn cưỡng hay sợ hãi. Niềm vui của Tin Mừng được dành cho mọi người: không thể loại trừ ai. Đó là điều thiên sứ đã công bố cho các mục đồng tại Bêlem: “Anh em đừng sợ; vì này, tôi đem đến cho anh em một tin vui trọng đại cho toàn dân” (Lc 2:10). (EG 23).

​Vâng, mái nhà của Bà Isave hôm nay vang rộn niềm vui : niềm vui gặp gỡ : “Mẹ Thiên Chúa đến viếng thăm…. Đâu cần phải chờ cho tới ngày bà vợ I-sa-ve sinh Gioan Tẩy Giả để “lời tiên tri của Da-ca-ri-a” mới linh nghiệm; không, hôm nay đã chính thức hiện thực qua bước chân thăm viếng của một người phụ nữ bà con : Thiên Chúa Í-ra-el đã viếng thăm cứu chuộc dân Người” (Lc 1,68)và bài ca Magnificat đã âm vang rộn rã niềm vui vì cuộc viếng thăm lịch sử mà dân Chúa đã bao năm đợi chờ : “Người nhớ lại lòng thương xót dành cho Tổ phụ Áp-ra-ham và cho con cháu đến muôn đời” (Lc 1,55).

​Bước chân thăm viếng của người thiếu nữ chân quê Maria đâu có gì là vĩ đại, to tát, hay hoàn toàn xa lạ với những bước chân của chúng ta hôm nay ! Có khác chăng đó là vì Người đang mang chính Ngôi Lời Thiên Chúa và Ngài thao thức sẻ chia “niềm vui có Chúa” nầy cho người khác. Thế giới hôm nay hình như người ta sợ chia sẻ. Người ta muốn “đóng cửa cài then” trong một con tim vô cảm, một căn hộ ích kỷ, một cộng đoàn khép kín…Và vì thế, đâu đâu cũng thấy toàn nỗi buồn và tội ác !

​Trong khi đó, niềm vui đích thực luôn đòi hỏi phải sẻ chia. Mẹ Thăm Viếng cũng có nghĩa Mẹ đi sẻ chia niềm vui có Chúa cho người chị họ; và qua cuộc Thăm Viếng có một không hai nầy, Lời Chúa đang mời gọimuôn thế hệ Kitô hữu cùng lên đường thực thi những cuộc Thăm Viếng mới trong hành trình đức tin của mình, như cách ngụ ngôn của một bài thơ : xin trích đôi câu :

Nhà con ở sát nhà cô I-sa-ve, đó Mẹ !

Tiện đường mà, xin Mẹ ghé đến thăm.

Rồi con sẽ đưa Mẹ qua nhiều địa chỉ xa xăm.

Để Mẹ sẻ chia niềm vui ơn cứu độ !

(…)

Mẹ đến đi, xin thêm một lần thăm viếng,

Quà tặng từ trời, Magnificat trao ban.

Tình yêu thương, ơn cứu độ tuôn tràn.

Mẹ đến nhé, tiện đường mà, con mãi đợi !

​Nhưng có lẽ “niềm vui Thăm Viếng” được biểu lộ rõ nét nhất qua hành vi “nhảy mừng ngay trong lòng mẹ” của Thánh Gioan Tẩy Giả ! Đâu cần phải “cờ xí rợp trời, trống chiêng dậy đất”…, những bài diễn văn hùng hồn, những cuộc dàn chào uy dũng…mới nói lên niềm hân hoan tiếp rước Chúa viếng thăm ! Không, chỉ một “cú nhảy mừng” của em bé Gioan trong lòng mẹ khi “vừa nghe tiếng em chào”, đã nói lên tất cả niềm vui của gặp gỡ, tạ ơn và đáp trả !

​Không biết, chút nữa đây, cõi lòng của mỗi người của chúng ta sẽ ra sao khi nghe tiếng chào, cho dù có khác một chút, “Mình Thánh Chúa Kitô” ! Có lẽ để nhắc nhở chúng ta sống trọn hảo mầu nhiệm Thăm Viếng hôm nay khi đón nhận Chúa Kitô Thánh Thể, mà Hội Thánh đã cầu nguyện khi hiệp lễ : “Như xưa Thánh Gioan Tẩy Giả đã nhảy mừng vì nhận biết Đức Kitô còn trong lòng mẹ, nay xin cho Giáo Hội, qua bí tích Thánh Thể nầy, cũng hân hoan đón rước Đức Kitô hằng sống, Đấng hiển trị muôn đời. Amen.

Trương Đình Hiền (Lễ Mẹ Thăm viếng 2019)

Leave a Reply