TIẾNG CHUÔNG CUỐI NĂM

TIẾNG CHUÔNG CUỐI NĂM

Sáng nay, ngày “tất niên”,

Bỗng dưng chuông nhà thờ “báo tử” !

Rồi mới sáng hôm qua,

Một thằng bạn (Augustino Quang Uy) đến lò hỏa táng !

Và thông tin mới nhất trong ngày trên mạng:

Gần “hai triệu tư” người bị “tử thần Covid” mang đi…

Thì ra,

Từ ngàn xưa Thánh Vịnh đã nói gì…

Nói rằng: 

“Kiếp phù sinh, tháng ngày vắn vỏi,

tươi thắm như cỏ nội hoa đồng,

một cơn gió thoảng là xong,

chốn xưa mình ở cũng không biết mình.” (Tv 103,14-15).

Hay như,

Câu mở đầu bài kệ “Nhất Chi Mai” của Mẫn Giác tiên sinh:

“Xuân khứ bách hoa lạc”, 

trăm cánh hoa theo xuân về quá khứ !

Mặc cho đời qua, xuân qua, muôn thương đau đầy ứ…

Hãy bình tâm như Tin Mừng đã dạy:

Con chim sẻ vẫn nhảy nhót trên cây,

Ngoài kia, đóa huệ hồng sắc thắm hây hây, (Mt 6,26-27)

Nên mới rõ,

“Một cây đổ, ồn ào hơn cánh rừng đang mọc” (Tục ngữ Trung Hoa).

Hay như hai câu “kệ” kết của Thiền sư Mẫn Giác,

“Ai bảo xuân tàn hoa rụng hết,

Đêm rồi sân trước một cành mai” (1).

Thôi thì,

Đời không phải bến ga,

Mà chuyến tàu đang hướng đến tương lai,(2)

Nên hãy là khách lữ hành,

Để gieo những đóa hoa bên vệ đường cuộc sống (3) … !

Sơn Ca Linh (Ngày 30 tháng Chạp Canh Tý)

GHI CHÚ:

(1) Thiền sư Mẫn Giác, bài kệ “Nhất Chi Mai”: 

“Mạc vị xuân tàn hoa lạc tận,

Đình tiền tạc dạ nhất chi mai”.

(2) Paulo Coelho: La vie, c’est le train, ce n’est pas la gare”.

(3) Michel de Montaigne (1533-1592): “Si la vie n’est q’un passage, sur ce passage au moins semons des fleurs”