NẮNG HẠ GIỮA TRỜI ĐÊM

NẮNG HẠ GIỮA TRỜI ĐÊM
(Đường về Em-mau : Lc 24,13-35)

Ai rủ nhau ngày buồn nắng hạ,
Quay bước về nẻo cũ Em-mau.
Giấc mộng ngày nao giờ đã chết,
Chôn vào kho ký ức hoen màu !

Đường vẫn đường xưa nay hoang vắng ?
Hay hồn trĩu nặng gánh đau thương ?
Bên nhau muốn nói mà sao lặng,
Chỉ một đôi câu cũng đoạn trường.

Nắng vẫn chang chang chờ trước mặt,
Bổng đâu trờ tới khách đường xa.
Ân cần hỏi chuyện đời hiu hắt,
Dẫn cổ soi kim mới thật là !

Những trang chuyện cũ từng nghe mãi,
Ý diệu lời thiêng chợt sáng lòa.
Nắng đổ chiều nghiêng lòng ấm lại,
Sao đành vội đến lúc chia xa.

Quán vắng bên đường chợt xuyến xao.
Người vừa bẻ bánh, nhẹ nhàng trao.
Mắt nhận ra Người ngay phút ấy,
Người đã lìa xa đến cõi nào ?

Đường quen bỗng thấy vui rộn rã,
Mau về cho kịp hẹn Sa-lem.
Trời đêm mà lòng như nắng hạ,
Nắng Phục Sinh, nắng thật êm đềm !

Sơn Ca Linh (PS 2017)

Leave a Reply