DUYÊN NỢ CỦA MỘT LỜI TRĂN TRỐI

DUYÊN NỢ CỦA MỘT LỜI TRĂN TRỐI !

(Nhân ngày lễ Đức Maria Mẹ Hội Thánh – 21/5/2018)

(Ga 19,25-27)

Đồi Can-Vê vào một chiều thứ sáu,

Giữa những ồn ào, xúc phạm, máu loang…

Giữa những thương đau, lệ đắng, bàng hoàng…

Lặng lẽ âm vang mấy lời nhức nhối :

“…là con Mẹ…là mẹ con”, một lời trăn trối,

Đã trở thành duyên nợ những ngàn năm.

Của “Mẹ và Con”, qua suốt những thăng trầm,

Mẹ : Trinh Nữ Maria,

Con : Cả một đoàn dân mang tên Hội Thánh.

“Là Con Mẹ”,

nên “thuở đầu đời”, Mẹ thường xuyên bên cạnh.

Mẹ nguyện cầu, mẹ yên ủi, bảo ban…

Để đợi chờ Đấng Bảo Trợ, Thần Khí Chúa tuôn tràn,

Cho con lớn lên và vững vàng ra đi bủa lưới

“Là Mẹ Con” nên giữa phong ba, dập dìu máu lửa,

Chiếc thuyền nan bé bỏng tay Mẹ dắt dìu,

Ngục tối thẳm, pháp trường, đêm bách hại đìu hiu,

Nhờ hơi ấm tình yêu Mẹ đoàn con vững bước.

Hởi Mẹ Đấng Cứu Chuộc đầy ơn phước,

Lời thưa nào ngay tự buổi Truyền Tin,

Mẹ đã khai sinh và Mẹ mãi giữ gìn,

Con của Mẹ, Chúa Ngôi Hai và Nhiệm Thể.

Cuộc lữ hành giữa thăng trầm dâu bể,

Với muôn nghìn chước quỷ với mưu ma,

Chiếc thuyền nan Hội Thánh giữa phong ba,

Ánh sao Mẹ mãi lung linh ngời sáng.

Thập Giá buồn từ đồi Can-Vê, luôn rỡ rạng,

Lời trối hôm nào “…là con Mẹ…là Mẹ con…”!

Hai ngàn năm qua con tin Mẹ vẫn vuông tròn,

Đơn giản thôi, bởi đây, một cuộc tình duyên nợ !

Sơn Ca Linh

(Lễ Đức Maria Mẹ Hội Thánh được cử hành lần đầu tiên trong phụng vụ – 21/5/2018)

Leave a Reply