NGỤ NGÔN “CHIẾC ĐÈN VẠN LỘC”
NGỤ NGÔN “CHIẾC ĐÈN VẠN LỘC” (Một chút cảm nhận về cố nhạc sĩ Ánh Đăng – Lm. Jac. Đặng CôngAnh) Nơi cái thôn Vạn Lộc xa xôi, Mà núi, mà đồi, và thảo nguyên bạt ngàn xanh biếc. Nơi có “chiến dịch Ba Gia”, Để những người lính chiến ra đi biền biệt, Của một thời miền nam khói lửa điêu linh, Thời của những guồng xe nước, Êm đềm quay dọc bờ sông Trà đằm thắm trữ tình, Thời của những “lóng mía 310” ngọt thanh đã khát… Và nơi đó, Giữa cái thời “Chín năm” đói nghèo loạn lạc, Một ngọn đèn, “ngọn đèn dầu quê” xuất hiện trên đời. Vâng, năm Đinh Hợi – 1947 – thêm một “vì sao” đến giữa trời, Mấy ai biết, ai hay, Đó là chuyện nhiệm mầu của công trình sáng tạo ! Và từ thưở ấy, “Chiếc đèn Vạn Lộc” mỗi ngày thêm cao ráo, Thắp sáng trong nhà và tỏa rạng những nẻo đường quê. Sáng những đêm mưa mùa đông gió bấc chợt về, Sáng những bước chân Vội vã đi lễ nhà thờ khi trời chưa kịp sáng… Và...
Recent Comments