ĐÂU CÓ PHẢI RA ĐI LÀ HẾT

ĐÂU CÓ PHẢI
RA ĐI LÀ HẾT
—-+———-+—-
Thâm Nguyễn

daucophaiĐâu có phải ra đi là hết
Chết là xong tay phủi… vô hòm
Rồi chẳng cần nhìn sang hàng xóm
Đang đói nghèo chẳng có miếng ăn!

Trả lời sao khi Người hỏi gặng
“Ta đói nghèo ngươi chẳng cho ăn
Ta chết khát, ngươi không cho uống
Ta trần truồng, ngươi không cho mặc
Ta khách lạ, ngươi không đón rước
Ta tù đày, ngươi không viếng thăm…” (1)

Lạy Chúa tôi, chắc Người đã nhầm
Có khi nào, tôi thấy Chúa đâu
Hay là Ngài, đã lộn ai rầu
Gặp Ngài hả, rượu hầu đón ngay!

Chỉ tay vào đám ăn mày
Chính là Ta đó, ngươi rày hiểu chưa
Chén cơm, tô cháo khi mưa
Là cho Ta đó… còn chưa hiểu à…!

Đừng có nghĩ… rồi cứ tà tà
Xe với lầu, của cải cứ thu
Mà quên đi, có anh hàng xóm
Đang khóc thầm, vì nhớ miếng ăn!

Phúc cho người, cho kẻ đói ăn
Kẻ khát uống, khách xa đỗ nhà
Năng viếng thăm, kẻ liệt, tù đày
Ma chay giúp, chôn người cố thân! (2)

Nước nhà cũng đang rất cần
Những bàn tay giúp… ngại ngần nữa sao
Xắn tay đứng dậy đi nào
Bên đường bà lão…
—-
(1) (Mat.25, 41-44)
(2) trích kinh “Thương xác Bảy mối”.

Leave a Reply