KHÔNG CÓ ĐỒNG XU HAY ĐÁNH MẤT TẤM LÒNG “BÀ GÓA” !

KHÔNG CÓ ĐỒNG XU HAY ĐÁNH MẤT TẤM LÒNG “BÀ GÓA” !
(CHÚA NHẬT 32 THƯỜNG NIÊN B 2015)

Trương Đình Hiền

chiaseNếu bà góa Sa-rep-ta đóng cửa nhà để một mình sử dụng chút bột và chút dầu cuối cùng còn lại mà không biết quảng đại sẻ chia cho tiên tri Ê-li-a, chắc chắn bà đã chết đói như bao người ở Sa-rep-ta trong cơn đại hạn năm ấy. May mắn, bà đã chia sẻ chút lương thực cuối cùng đó cho “Người của Thiên Chúa”, nên “hũ bột của bà đã không vơi và vò dầu đã không cạn”, còn tiên tri Ê-li-a có đủ sức mạnh và quyền uy để phục sinh đứa con trai chết yểu của bà góa và chu toàn công tác bài trừ tà đạo Ba-an trên núi Các-men, lập lại cương thường của tôn giáo Cha Ông.
Chúng ta cũng có thể tìm thấy bao nhiêu cuộc chia sẻ, cho đi như thế trong suốt dòng lịch sử cứu độ : nhờ chính dòng sửa thơm của người thôn nữ Maria ở Na-da-rét, nhờ những giọt mồ hôi của bác thợ mộc Giuse mà hài nhi Giêsu đã lớn lên đầy khôn ngoan và ân sủng ;…và sau nầy khi đã vào đời sống cuộc công khai, phải chăng nhờ những miếng cơm manh áo của những người phụ nữ đạo đức “đi theo”, nhờ những bữa cơm đạm bạc của gia đình Bê-ta-ni-a, nhờ chiếc thuyền chài của Simon Phêrô, nhờ ông Si-mê-on kề vai vác đỡ thánh giá, nhờ tấm khăn của người phụ nữ Vê-rô-ni-ca lau mặt trên con đường lên núi Sọ…mà Đức Kitô đã đi trọn con đường vượt qua để đem về chiến thắng cho Thiên Chúa cũng như cho cả loài người.
Chính trong ý nghĩa nầy chúng ta mới hiểu được những lời của Đức kitô phán dạy trong dụ ngôn “Ngày phát xử cuối cùng” :
“Ta bảo thật các ngươi : mỗi lần các ngươi làm như thế cho một trong những anh em bé nhỏ nhất của ta đây, là các ngươi đã làm cho chính Ta vậy “ (Mt 25,40)
Mà Chúa nào có đòi chúng ta phải làm những chuyện chọc trời khuấy nước, những chiến tích lừng danh, những đóng góp phải thật to, thật nhiều…thì mới kể là có giá trị. Không, chính Chúa đã xác quyết rằng : “dù chỉ một chén nước lã thôi…người đó sẽ không mất phần thưởng đâu” (Mt 10,42), hay như trong Tin mừng Mác-cô vừa được công bố :
Thầy bảo thật anh em : bà góa nầy đã bỏ vào thùng nhiều hơn ai hết…” dù chỉ với “hai đồng tiền kẻm”
Thế nhưng, trong chúng ta cũng không thiếu gì người, cho dù chỉ một đồng xu ten cũng vẫn khư khư ôm thật chặt, vì họ sợ rằng, nếu cho đi họ sẽ chẳng được gì, sẽ chẳng còn gì.
Không. Tin Mừng đã cho chúng ta thấy nhãn tiền :
– Như người thiếu phụ Samari, chỉ xin cho một gàu nước Chúa sẽ cho cả mạch nước trường sinh.
– Như trong tiệc cưới Cana, Đức Mẹ xin chỉ vài lít rượu xoàng để đám cưới khỏi hoang mang bẽ mặt vì “thiếu rượu”, thì Chúa sẽ đong đầy hằng mấy trăm lít rượu ngon hão hạng.
– Như những bệnh nhân chỉ dám xin được phục hồi một thân xác bất toại, Chúa sẵn sàng chữa lành cả linh hồn và thể xác.
– Như các môn sinh chỉ xin bánh mì, của ăn phần xác để giải quyết cơn đói của đám đông : Chúa sẵn sàng trao ban cả thịt máu là lương thực trường sinh…
Vâng, khi chúng ta cho Chúa cuộc sống khiêm hạ, khó nghèo, chúng sẽ có được hạnh phúc là chính Nước Trời.
– Khi chúng ta cho Chúa một tâm hồn trong sạch, chúng ta sẽ chiêm ngưỡng dung nhan Thiên Chúa.
– Khi chúng ta cho đi sự hiền lành, dễ thương, chúng ta sẽ có được Đất Chúa làm cơ nghiệp.
– Khi chúng ta chia sẻ sự hòa thuận, hiệp nhất, chúng ta sẽ có được cả thiên đàng.
– Khi chúng ta cho Chúa và anh em nhưng hy sinh, đau khổ vì thực thi và sống công chính, chúng ta sẽ chém hữu được cõi phúc vĩnh hằng…
Và giờ đây, khi chúng ta cho Chúa một giờ dâng Thánh lễ Chúa Nhật, quả thật Chúa đang cho ta bữa tiệc Thần Linh là chính Lời và bánh hằng Sống chính là Thịt Máu Ngài.
Và như thế, trong cuộc sống hôm nay, chúng ta quả thật có quá nhiều điều để cho đi và chia sẻ. Chỉ sợ rằng, có một lúc nào đó, có một ai đó trong chúng ta, quên mất cõi lòng của “Bà Góa” của Lời Chúa hôm nay để luôn so đo và tính toán theo kiểu :
– 50 ngàn để làm từ thiện hay bỏ quả cho nhà thờ sao quá lớn (trong khi lại quá nhỏ để đi nhà hàng, để ăn nhậu !)
– 1 giờ để cầu nguyện hay dâng Thánh lễ sao quá lâu (trong khi lại quá mau để hát karaoke hay xem phim Hàn quốc nhiều tập…)
– 1 đoạn Lời Chúa để đọc và suy niệm sao quá dài (trong khi có thể miệt mài chát chít không biết mệt trên facebook, trên điện thoại…)
– 10 phút để cầu nguyện và nói chuyện với Chúa sao quá khó, quá lảng phí (trong khi có thể bỏ cả ngày để tán gẫu, để tám chuyện bậy bạ, để nói hành…)
– Bỏ một buổi để làm việc tông đồ, phục vụ giáo xứ sao mà không cách nào thu xếp được (nhưng chỉ cần một cuộc điện thoại rũ đi nhậu, hay một dịch vụ kiếm tiền thì tức tốc cỡ nào cũng giải quyết xong…)
– Mở miệng đọc một kinh, hát chung một câu hát với cộng đoàn trong Thánh lễ sao thấy quá khó khăn (nhưng trong các phòng hát karaokee thì giành micro hát mệt nghĩ cũng không chán…)
Nói như thế, để mỗi người chúng ta cùng tỉnh táo để ý thức rằng : không phải chúng ta không có những đồng xu ten để cho đi, mà vì chúng ta đánh mất “tấm lòng của bà góa” !

Leave a Reply