LINH MỤC MANG DÁNG DẤP NÔNG DÂN

LINH MỤC MANG DÁNG DẤP NÔNG DÂN

Tôi muốn viết về người anh anh Linh Mục như là một gợi nhớ về anh,nhân tròn 20 năm ngày Chúa gọi anh về(1997-2017).

Anh ba Bích,anh bình thường như bao nhiêu người bình thường khác.Trong bài tiến lên ba bích còn gọi là ba bệnh,đứng ở vị trí thấp nhất.

Anh nhận chức Linh Mục tại TCV Qui Nhơn,vào đúng mùa hè đỏ lửa năm 1972,lúc ấy Qui Nhơn tháo chạy vì chiến tranh ập đến.Một lễ phong chức không có tiệc mừng,chúc tụng,quà cáp….Trong năm ấy anh nhận bài sai về làm phó xứ Quảng Ngãi quê hương của mẹ.Tuổi đời còn rất trẻ vừa tròn 28 tuổi,tuổi sôi động,hăng say,cộng với sự hỗ trợ của gia đình,anh mua ngay 2 chiếc xe,một chiếc xe con ,một chiếc xe jeep,trong phòng 2 dàn máy akai và sony,không hổ danh LM đại gia…

Sau biến cố 1975 .Tất cả trở về số không,và rơi tự do xuống tận cùng số phận.Cùng năm ấy anh nhận bài sai của Giám mục về làm cha sở Đồng Tre.Đồng Tre lúc ấy khô cằn,dân chúng nghèo khổ vì ảnh hưởng cuả chiến tranh,lòng hận thù,đố kị nhau vẫn còn nóng bỏng…’’Anh em hãy ra đi,này Thầy sai anh em đi như chiên con đi giữa bầy sói’’(Lc 10,3) Đầu tiên anh về La Hai ,nhưng sau đó về định cư tại Suối Ré,trong căn nhà nghèo khổ,như những người nghèo khổ trong thôn,căn phòng vừa làm phòng khách vừa phòng ngủ,chỉ có chiếc giường tre và võng gai,khi đến thăm anh,đêm cần đi vệ sinh,hỏi anh,anh bảo:’’nhất quận công nhì……,thôi đứng nhì cũng được, cười…’’Những năm đầu anh sống trong hoang mang ,nghi ngại,lo sợ bất an.Lúc nào trong nhà cũng sẵn chiếc ba lô và ít vật dụng cá nhân để chờ người ta mời lên đường…hàng đêm nghe tiếng chó sủa dập dồn là không sao chợp mắt.Vượt qua cái thưở ban đầu gay cấn ấy,anh quyết định từng bước hội nhập vào cuộc sống bình dị như người nông dân thực thụ,anh mua cặp bò, sắm cày tập cày ruộng,cày đất thổ…bắt đầu trồng lúa, trồng mía,mì,tới mùa mía làm che mía ép lấy đường…dần dần mọi công việc quen dần.Anh trở thành nông dân thực thụ.Đến nỗi anh trở thành xã viên tiên tiến của thôn Phước lộc,Xuân Quang3.Có lần đến thăm anh,hỏi anh sao làm chi nhiều cho khổ vậy,anh bảo: làm để có dư giúp đỡ những đứa con cái nheo nhóc không đủ nuôi… cũng tập cho bọn trẻ biết làm việc để nuôi gia đình.Mùa nước thả lưới ,Anh nổi tiếng sát cá,đi lưới về thế nào cũng cả đụt cá.Mùa khô rảnh rỗi đi rừng săn thú …một thời gian,ông nông dân với roi bò trên tay cùng cặp bò rong ruổi mọi nẽo đường Đồng Xuân ai cũng biết cũng thân quen ông Cha Bích,anh có biệt tài thuộc tên từng người, từng gia đình lương cũng như giáo…Xuống Tuy Hòa tĩnh tâm hàng tháng thế nào cũng xin cho đươc thuốc chữa bệnh,mắm cái mắm nước về cho bổn đạo ,và những người nghèo khổ khác,dần dần kiêm luôn thầy thuốc chữa bệnh.Khi Đa Lộc trở thành kinh tế mới,anh giả ông buôn heo ,rọ heo trên xe đạp,có khi làm ông buôn bò thường xuyên thăm nom,ban các bí tích cần kíp…Ngày anh có chiếc xe (liên hợp quốc) ai bệnh nặng cần chuyển Chí Thạnh có Cha Bích,nghe nói có lần chở cả bà bầu đi đẻ ban đêm…Chính cái bình dân chân chất của anh đã làm ông Phóng một cán bộ tập kết ở Tuy Hòa quay quắt thay đổi cái nhìn về Linh Mục,và theo đạo.ông Phóng có vợ có đạo ngoài Bắc nhưng ông không theo đạo,có cái nhìn không thiện cảm với các linh mục.Một lần ông Phóng về Phước Lộc thăm ông sui gia làm bí thư ở đó ,tình cờ gặp cha Bích ,mời về nhà ngủ một đêm.Sau cái đêm định mệnh ấy ,ông đã chấp nhận theo đạo và hợp thức hóa với vợ sống rối lâu nay.Câu chuyện nghe được các chị Legio thăm ông Phóng kể lại….

Không có ngôn từ nào tả cho hết những khó khăn gian khổ mà Cha Bích đã chấp nhận 17 năm đời Linh Mục ở Đồng tre, hồi ấy ai về thăm Cha Bích phải chuẩn bị đồ đạc,lương thực như đi thăm nuôi một người tù nào đó.Lúc ấy Cha Bích chỉ có tấm lòng còn thiếu thốn đủ thứ.Một lần nói chuyện Cha JB Võ Tá Chân Cha Sở Đa Lộc hiện nay luôn đề cao tinh thần giáo dân giáo họ Suối Ré,ôn hòa chân chất,tình cảm ,luôn nhắc về cha Bích như những kỷ niệm đẹp không thể nào quên….

Câu chuyện sau đây để kết thúc tâm tình cho anh. Ngày ấy từ cao nguyên về thăm anh,về Suối Ré người ta bảo anh đang dâng lễ ở Đồng Tre.Tôi vội thuê xe về Đồng tre kịp lễ,hôm ấy là Chúa Nhật,vào cuối thánh lễ anh xỉu trên bàn thờ ,các ông biện vội đưa anh vào nhà xứ,tôi cũng vội chạy vào,lúc ấy họ đang xoa dầu cạo gió,song tôi nghe anh bảo:Đứa nào có cơm nguội cho tao một tô.Lúc ấy tôi thấy hình như anh Cha Triều đem lại một tô cơm nguôi có con cá nục kho mặn,anh ngồi dậy ăn hết tô cơm nguội,và bắt đầu pháo bình thường.Tôi miên man suy nghĩ đời Linh Mục của anh đơn giản như tô cơm nguội,cũng nhờ những tô cơm nguội cùng những sự đùm bọc che chở,yêu thương của Đồng Tre, Suối ré,Đa lộc mà anh trụ được trên mảnh đất gian khổ một thời mà Giáo Hội trao phó.Các linh Mục nối tiếp anh mang màu xanh hy vong.Các nhà thờ mới mọc lên Đồng tre, Suốí ré, Đa lộc mang bộ mặt mới của lòng người và của Thần Khí đó anh…..

PHỤC SINH 2017

Phương Hạc

Leave a Reply