IM LẶNG ĐỢI CHỜ ƠN CỨU ĐỘ!

Bài Giảng Thánh Lễ Giỗ Tiền Nhân tại Làng Sông (6/02/2018)
Ngày Cử hành Năm Thánh Giáo phận.
Giuse Trương Đình Hiền

​Khi đi ngang qua những ngôi mộ quý cha và đọc tên của các ngài đang yên nghỉ, tôi chợt bổng có cái cảm nhận thật mau qua và vô thường của cuộc sống con người :
Ta lặng lẽ như con thuyền ghé bến,
Như tàu chiều vừa bỏ lại sân ga.
Biết còn không có ai người quyến luyến,
Hay bây giờ ta lại chỉ mình ta !
​Không lạ gì từ mấy ngàn năm trước, tác giả Thánh Vịnh 102 cũng đã diễn tả kiếp phận con người qua những hình ảnh thật chân xác sống động :
“Đời sống con người chóng qua như cỏ, như bông hoa nở trên cánh đồng, một cơn gió thoảng đủ làm nó biến đi, nơi nó mọc cũng không còn mang vết tích…” (Tv 102,15-16).
​Thế nhưng, trong ngày vui cử hành Năm Thánh của giáo phận, thánh lễ Giỗ tưởng niệm và tri ân các tiền nhân hôm nay lại được Lời Chúa khơi gợi những tâm tình đầy thanh thản, bình an của lòng trông cậy vững vàng nơi lòng thương xót của Chúa.
​Thật vậy, sách Ai Ca vừa nói với chúng ta rằng : “Chính nhờ lòng thương xót của Chúa mà chúng ta đã không bị diệt vong, vì lòng thương xót của Chúa không hề tàn phai nhưng vẫn mới hoài mỗi buổi sáng, và sự trung tín của Ngài thật lớn lao” (Ac 3,22-23).
​Đó cũng chính là chân lý mà sách Khải Huyền đã tái khẳng định cách chắc chắn cho những ai vẫn còn hồ nghi : “hãy viết : ngay từ bây giờ, phúc cho những người đã chết, mà được chết trong Chúa. Phải, Thánh Thần phán rằng họ sẽ được nghỉ ngơi khỏi phải vất vả và gian lao; vì các việc họ đã làm đều theo họ” (Kh 14,13).
​Khi Thánh Gioan viết ra những xác tín nầy, không phải chỉ là một suy nghĩ riêng tư, một mạc khải bất ngờ trong thoáng chốc xuất thần nào đó; nhưng chắc chắn, đó là một cảm nhận đã được “nghe, được dạy, được trải nghiệm…” từ những tháng ngày còn ở bên cạnh Thầy Chí Thánh, như Tin Mừng mang tên Ngài minh chứng :
“Lòng các con đừng xao xuyến. Các con tin vào Thiên Chúa thì hãy tin vào Thầy. Trong nhà Cha Thầy có nhiều chỗ ở….Thầy đi để dọn chỗ cho các con…để Thầy ở đâu thì các con cũng ở đó…Thầy là đường, là sự thật và là sự sống…” (Ga 14,1-6).
​Vâng, đã 2000 năm qua, Hội Thánh vẫn xác tín như thế và loan báo Tin Mừng đầy niềm vui và hy vọng như thế : Tin mừng về sự sống, Phục Sinh, ngang qua chính những con đường của sự chết, của nấm mồ… như cách cảm nhận của những câu thơ :
Vì Thầy là sự sống,
Nên tử thần đã bị đập tan ngày trên đồi thập giá,
Và con đường về “Mộ trống” đã rực sáng phục sinh.
Hạt lúa gieo mục nát, giờ đã chuyển mình,
Hơi thở Thần Linh
đã làm dậy men Tin Mừng cho thế giới….
Vì Thầy là sự sống,
Nên hy vọng ngày mai cây rừng còn xanh lá,
Để chim về, cá tìm lại biển xanh.
Để quê hương con, đâu cũng thấy yên lành.
Vì con biết, con tin :
“Ngài là đường, sự thật và là sự sống”.

​Ngoài những gợi ý đầy thâm thúy của “bàn Tiệc lời Chúa”, Thánh lễ tưởng niệm tiền nhân trong Năm Thánh giáo phận hôm nay còn là một “sợi dây thiêng liêng” kết nối thế hệ con cháu chúng ta với cha ông tiên tổ trong mầu nhiệm hiệp thông của Hội Thánh và trong nỗ lực tinh thần chung tay xây đắp ngôi “Từ đường giáo phận”. Những hoạt động và hy sinh của các ngài khi còn sống hay lời cầu thay nguyện giúp hôm nay luôn là sức mạnh và sự hỗ trợ cần thiết cho công cuộc loan báo Tin Mừng, như ghi nhận trong Kinh Năm Thánh mà chúng ta đã đọc hằng ngày :
“…nhờ có Chúa luôn đồng hành hướng dẫn, nâng đỡ, trợ giúp,/ với lòng nhiệt thành của các vị thừa sai,/ bao hy sinh của các chứng nhân anh dũng,/ và công khó của các thế hệ cha ông,/Lời Chúa đã lan rộng khắp nơi,/ hình thành các giáo phận của cả miền nam đất Việt…”
​Sau hết, cùng với niềm trông cậy vững vàng vào Đức Kitô phục sinh và trong mối giây liên kết nhiệm mầu của Hội Thánh, sách Ai ca đã đề nghị không chỉ với những người đã qua đời mà cho tất cả chúng ta, những người đang sống, một thái độ, một chọn lựa nhân sinh đầy hy vọng tích cực : “Im lặng trông đợi ơn cứu độ của Chúa là một điều tốt lành” (Ac 3,26).
​Đó không là một gợi ý đầy thâm thúy để chúng ta cùng suy niệm trong Lễ Giỗ tiền nhân hôm nay hay trong những ngày cuối năm và đầu xuân nầy sao !

Giuse Trương Đình Hiền.

Leave a Reply